Nẻo đời
có những khúc quanh
Sao ta bước vội Tâm sanh lụy phiền
Phải chăng thiên hạ trùng nhiên ?
Thế gian dâu bể mưa nghiêng gió lùa.
Hạ vàng
chưa kịp giao mùa
Hoa không bén nụ trăng đùa sông thương
Gởi người một mảnh tơ vương
Hôn trầm giây phút lạc đường mê tân.
Tâm an mà
dạ bâng khuâng
Trắng đêm mới biết một lần suy tư
Hỏi lòng qua những canh dư !
Vì sao nước mắt mặn từ trong tim ?
CÔ BẠCH VÂN NHI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét