Cứ ngỡ ra đi quên ràng buộc
Ngờ đâu vùng vẫy giữa bể dâu
Chiều tím khói hoen cay mắt uớt
Hai miền sanh tử biết về đâu .
Cứ ngỡ thành công vong thất bại
Ngờ đâu thất bại tại thành công
Tro tàn ấp ủ đời sương khói
Hoạ phước hay không ở tấm lòng.
Cứ ngỡ thân nhau là tri kỷ
Ngờ đâu hờ hững giữa nạn nguy
Chẳng hiểu...chẳng thương...thôi cũng được
Còn gán cho nhau những thị phi.
Cứ ngỡ hiền lương sẽ được yên
Ngờ đâu nhận lấy những muộn phiền
Kẻ dữ bao người thường kính nể
Hiền bị hiếp đáp lẽ tự nhiên.
Cứ ngỡ đủ nắng thì hoa nở
Ngờ đâu bão táp đến triền miên
Muốn thở...chuỗi ngày dài vô sự
Hỏi ai cảm thấu nỗi niềm riêng???
Cứ ngỡ "non cao" không bụi bẩn
Ngờ đâu quên phủi...dính khắp thân
Đội lốt vô tham đày vô ngã
Danh lợi ẩn tâm vạn lý vân
Cứ ngỡ rồi muôn trùng cứ ngỡ
Ngờ đâu cứ thế vẫn ngờ đâu
Nguyện xin làm bụi về với gió
Chiều tà bay lượn chẳng lo âu!!!
_Thích Minh Lễ_
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét