Bình minh lên xua tan đêm
tối
Mở mắt nhìn cảnh vật hư
vô
Soi lại mình như sương
như khói
Bám bụi trần muôn kiếp
khổ đau.
Ngọc quý nơi mình ta
không thấy
Kho báu đủ đầy mãi không
vơi
Trở lại chính mình ta
nhận lấy
Rủ bụi trần tất cả hiện
ra.
Chánh Bảo Trung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét