10 LẦN TRÓT LỠ
(Bài thơ của Thầy Thích Pháp Hoà)
Lỡ sinh
vào chốn bụi hồng,
Thì xin đi
trọn một vòng cho xong.
Lỡ con, lỡ vợ, lỡ chồng,
Thì xin sống trọn đẹp lòng
đôi bên.
Lỡ mang danh nghiệp vang rền,
Tất nhiên phải chịu mũi tên tỵ hiềm.
Lỡ làm một chiếc que diêm,
Sáng đời một chút lửa tim mặn nồng.
Lỡ đi vào chốn cõi không,
Tôn thờ lý tưởng vững lòng ban sơ.
Lỡ vào chơi một ván cờ,
Cớ sao lại nỡ ơ thờ cuộc chơi.
Lỡ làm thân phận con người,
Thì xin sống trọn một đời phù sinh.
Lỡ tơ vương một chữ tình,
Thì xin yêu trọn những gì đáng yêu.
Lỡ thương lời kinh sớm chiều,
Thì xin muôn thuở ghi điều dạy răn.
Lỡ gởi thân chốn nhọc nhằn,
Áo cà sa chí nguyện dần thoát ly.
.........
10 LẦN HỐI TIẾC
Tiếc thay sanh được làm người,
Để cho luống mất một đời héo hon.
Tiếc thay cái thuở còn son,
Đến nay nhìn lại nguyên đàn con thơ.
Tiếc thay ngày ấy dại khờ,
Để cho danh lợi quay đờ người ra.
Tiếc thay giấc mộng hôm qua,
Tưởng chừng là chúa, ai dè là “trâu”.
Tiếc thay cái thói đời sầu,
Hơn thua, hờn oán, quên câu nghĩa tình.
Tiếc thay "cái nửa" của mình,
Chẳng như cái thuở trộm nhìn là yêu.
Tiếc thay lời nói dệt thêu,
Không thương thì chớ buông điều đắng cay.
Tiếc thay cái kiếp đọa đày,
Như chim không cánh như diều đứt dây.
Tiếc trời tiếc đất an bày,
Cái vòng duyên nợ biết ngày nào ra.
Tiếc gần rồi lại tiếc xa
Phải chi ngày ấy xuất gia cho rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét