Người ta gọi Ngọc là đá quýNhờ bàn tay tuyệt kỷ nghệ nhânCho nên đá mới hóa thânThành viên Ngọc sáng trong ngần tinh khôiNgọc không giử cái tôi hoàn hảoNgọc lu mờ Tâm bảo đừng loCó Tâm nên Ngọc tròn voKhông e sứt mẻ không dò bụi thanTâm sẵn có cung đàn lỗi lạcRéo rắt vang khúc nhạc tương cầuTâm chia sớt nổi buồn sâuCho màu Ngọc biếc đến đâu cũng ngờiTâm biết được dùng lời ái ngửTạo cho đời vui chữ bình-anÐường xa Ngọc cứ ngở ngàngNhờ Tâm dẩn tới địa đàng tình thươngNơi xứ lạ bốn phương chung mộtDo nhân duyên tươi tốt gieo trồngÐèn Tâm soi ngỏ hiệp đồngNgọc xin tỏa chiếu tấm lòng cố triNgọc cũng có đôi khi rơi rớtTâm vẹn nguyên không rớt không rơiMặc cho thế sự đổi dờiNgọc đây Tâm đó chẳng rời niềm tin.
CÔ BẠCH VÂN NHi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét