PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Hai, 15 tháng 1, 2018

GIÀ LAM HOÀI CẢM




LONG SƠN HOÀI CẢM

Long Sơn Phật trắng hiển Linh Sơn,
Toạ giữa hư không tuyệt tuyệt trần.
Trại Thuỷ rừng thiền chuông sớm vẳng,
Nha Trang phố biển sóng xanh vờn.
Trùng phùng tháp cổ soi dòng biếc,
Hiển hiện trời cao toả nắng hồng.
Khách vãng ra về lòng nhớ mãi,
Cửa thiền vang vọng hải triều âm...!
***
ĐỨC SƠN HOÀI CẢM

Chùa quê tĩnh lặng gợi nguồn thiền,
Cảnh trí thanh bình buông vạn duyên.
Đá dựng ghi lời thay thệ nguyện,
Cây trồng viết chữ thế tâm nguyền.
Chuông khuya điểm tiếng vơi niềm tục,
Mõ sớm khua âm lặng đảo điên
Dặm lữ quay về nương cửa Phật,
Đức Sơn rạng chiếu ánh trăng huyền...!
***
CHƠN KHÔNG HOÀI CẢM

Chơn Không dấu ấn phục hưng thiền,
Núi Lớn am tranh, mặc thất...tiên.
Pháp Lạc khơi nguồn tâm lạc trú,
Tương Kỳ mở lối tuệ kỳ truyền.
Trăng Thanh soi chiếu soi muôn pháp,
Gió Mát trãi ban trãi khắp miền.
Bản hạnh thiền tông khơi vực dậy,
Trúc Lâm thiền phái đượm chư duyên...!
***
TÒNG LÂM HOÀI CẢM

Tòng Lâm cảnh đẹp thật vô bờ,
Lối cũ vườn thiền dệt ý thơ.
Tĩnh lặng hồ tâm trăng hiện bóng,
Trang nghiêm thánh tượng dáng in hồ.
Tùng xanh thẳng đứng thân cao vút,
Trúc biếc huyền lay lá dịu mơ.
Mõ sớm chuông chiều vang vọng khắp,
Tòng Lâm cảnh đẹp thật vô bờ...!
***
TỪ NGHIÊM HOÀI CẢM 

Từ Nghiêm tịnh thất chốn Tòng Lâm,
Lặng lẽ yên bình vắng khách thăm.
Bát giác đài sen ngời đạo thọ,
Tam gian thiền thất lặng ngôn âm.
Tăng nhân mặc niệm quy chơn niệm,
Phật tử tu tâm hướng tịnh tâm.
Thạch trụ thiền gia khai diệu ngữ,
Hậu lai hoan hỷ bặt suy tầm.
***
THƯỜNG CHIẾU HOÀI CẢM

Nguy nga tráng lệ thật trang nghiêm,
Cảnh trí nên thơ thắm ý thiền.
Trụ đá đề kinh bày diệu đạo,
Tăng đường khắc kệ khuyến lương duyên.
Ao trong cá lội phơi dòng biếc,
Suối mát dây leo toả đạo huyền.
Rảo bước qua cầu Tăng tĩnh niệm,
Lối về Thường Chiếu rạng Chơn Nguyên...
***
THÍCH CHÚC HIỀN

NHỮNG MẢNH GIẤY CUỘC ĐỜI


 Một tờ giấy khai sinh,
   Đời bắt đầu từ đó,
   Khổ, vui... rình lấp ló.
   Theo gót ta vào đời...

 Rồi suốt bao năm trời
   Miệt mài cùng sách vở.
   Phấn đấu cả một thời,
  Được mảnh bằng, ná thở!

   Kế nên chồng nên vợ,
   Một tờ giấy kết hôn,
   Từ đó xác lẫn hồn,
  Trói trăn vào ngục thất.

 Xuôi dòng đời tất bật,
   Tranh đấu cùng bon chen,
   Nhọc nhằn biết bao phen
   Một tờ tiền "Xỏ mũi".  

 Phải ra lòn, vào cui',
   Mới được tờ " thăng quan "
   Muốn gió dọc nhìn ngang,
   Phải bao lần khúm núm.

 Bằng khen, ôi! hí hửng,
   Danh dự được là bao!
   Chút hư vinh sóng trào,
   Ai vỗ tay hoài mãi.

Tuổi chiều đời bải hoải,
   Đến phòng mạch mới hay.
   Cầm giấy bệnh trên tay,
   Thở dài, từ nay khổ !...

Một ngày buồn nghỉ thở,
   Xuất hiện tờ điếu văn.
   Mấy mươi năm cõi trần.
   Giấy vàng bay đầy phố.

 Mấy ai bừng tỉnh ngộ,
   Buông những tờ giấy trên.
   Giá trị đời đặt lên,
   Khiến ta thành nô-lệ.

Mắc gì mà phải thế!
   Gót chân mòn ngược xuôi.
   Thôi đuổi bóng tìm mồi,
   Liền thảnh thơi cười nụ.

Hãy sống đời lạc trú,
   Với hiện tại đang là.
   Từng ngày từng ngày qua,
   Hồn thăng hoa, tỉnh thức.

Mảnh giấy nào là thực,
   Khi hơi thở...chê rồi?
   Tất cả là trò chơi,
   Bởi loài người sáng tạo.

 Tương đối và hư ảo,
   Trên kiếp đời mong manh.
   Ai buông giấy không đành,
   Còn chạy quanh mù mịt...
        Thích Tánh Tuệ

Thứ Bảy, 13 tháng 1, 2018

HUÂN TU


Bồ Tát nghịch hạnh trợ duyên 
Cho con tu học tinh chuyên lý mầu 
Đời dù lâm cảnh khổ sầu 
Kiên gan vượt thoát biển dâu ái hà 
Làm người nghiệp chướng phải qua 
Một mai tự giác,giác tha tâm hành
Tìm về bến đỗ an lành
Cội nguồn hạnh phúc  sẵn dành tình thương...
BẠCH VÂN NHI

Thứ Năm, 4 tháng 1, 2018

LÀM SAO GIỮ LẠI?


Làm sao giữ lại điều không thể..
Cát biển tuôn dần qua kẽ tay,
Làm sao miên viễn... đời dâu bể
Bảo gió trên ngàn thôi cuốn mây!


Làm sao níu áo thời gian lại
Ngắm nụ xuân thì chưa úa môi.
Làm sao tìm thấy dòng sông cũ
Lạ lẫm chiều nay bến lỡ, bồi.

Làm sao giữ được tình ban sớm
Chưa kịp hoàng hôn đã úa màu.
Ta trách sao người thay đổi vội
Chắc gì.. ta chẳng đổi thay đâu!

Làm sao nắm giữ ngày nhung lụa
Hào phú.. vang danh của một thời.
Phút chốc một chiều bao '' cái của..''
Đồng tình đội nón chạy xa xôi.

Soi gương thấy nụ cười năm đó
Chẳng biết vì đâu.. méo mó rồi!
Làm sao giữ được điều không thể...
Cầm bằng như... nước cuốn hoa trôi.

-Vốc nước lòng tay không giữ được
Mọi vật trên đời cũng.. rứa thôi!
 (Thích Tánh Tuệ)