PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2016

CẢM TÁC CÕI TẠM



Cõi tạm là cõi gì đây ?
Sao ta cứ mãi phút giây không rời ?
Đến đi cho hết cuộc đời
Luân hồi chấm dứt khi người xuôi tay 
Tu mau chẳng kịp ngày mai
Nghiệp càng nối tiếp thêm dầy chướng duyên 
Kiên tâm buông hết não phiền 
Đắc kỳ sở nguyện vườn thiền ngát hương.
Bạch Vân du khắp muôn phương
Nhi cầu Tịnh độ về nương Di Đà
Tử sanh trong chốn ta bà
Phù sinh trắng nợ hằng sa bụi mờ ...
Bạch Vân Nhi

Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2016

HẠNH PHÚC KHÔNG XA


Đừng tìm hạnh phúc nơi nào xa quá
Hãy quay về tìm nó ở trong ta
Chỉ cần tâm thanh thản sẽ nhận ra
Vì hạnh phúc là điều đơn giản nhất

Khi ăn uống biết ngon là hạnh phúc
Khi tai còn nghe rõ những âm thanh
Khi mắt còn thấy rõ áng mây lành
Khi đi đứng nói làm đều tự tại

Biết giúp ích nhân loại điều thiết thực
Biết sẻ chia vật chất lẫn tinh thần
Biết cảm thông mọi rắc rối thế nhân
Biết trang trải bằng tình thương chân thật

Người hạnh phúc nhất là người trầm tĩnh
Trái tim người thật sự vị nhân sinh
Mọi việc làm có chánh niệm phân minh
Sự an tịnh tâm hồn luôn có mặt.


TT THÍCH NHẬT TỪ

Thứ Hai, 12 tháng 12, 2016

ĐỆ TỬ PHẬT


Kết quả hình ảnh cho phật tử

Kết quả hình ảnh cho phật tử

Đệ tử Phật luôn tin sâu nhân quả
Sống ở đời quán triệt lý duyên sinh
Trong hằng ngày soi sáng lại chính mình 
Đấy phận sự của người tu theo Phật

Đệ tử Phật tâm nguyện như nước, đất
Buông xả đi những phiền não cuộc đời
Gội rửa sạch những cấu nhiễm muôn nơi
Chấp nhận thảy những thiệt thòi nhơ uế

Đệ tử Phật xem chúng sinh đồng thể
Không biệt phân mà tôn kính thương yêu
Dùng trí tuệ để cứu độ thật nhiều 
Cùng quy hướng phụng trì ngôi Tam bảo

Đệ tử Phật hành trì Kinh Di Giáo
Theo Thế Tôn từ bỏ những lợi danh
Đến Lan Nhã miên mật chuyện tu hành
Không đắm nhiễm lục trần, tâm thanh tịnh

Đệ tử Phật “hạ bản ngã” là chính 
Để không còn ngũ dục tham sân si
Lý Phật Pháp mầu nhiệm bất tư nghì 
Hành đúng Pháp giác ngộ và giải thoát

Đệ tử Phật nghĩ tốt nhau thấu đạt
Vì tâm sinh ra tất cả mọi điều 
Tâm ta tốt, làm, nói, nghĩ cảm chiêu
Cũng thể hiện tâm ta đang tốt nhất

Đệ tử Phật phải làm y theo Phật
Bỏ cung vàng điện ngọc sống vị tha
Không tự tư tự lợi tánh thật thà
Ít ham muốn giúp tâm thường thanh tịnh

Đệ tử Phật biết đủ giàu tột đỉnh
Sống thong dong không vướng bận kim tiền
Không thị phi lòng tự tại như nhiên
Hằng tỉnh giác giúp đời mau tỏ ngộ

Đệ tử Phật tùy hỷ không tật đố
Tán dương nhau cho Phật tánh hiển bày 
Pháp thường trụ Phật hoan hỷ lắm thay
Tăng hòa hợp bốn chúng cùng an lạc

Chùa Pháp Hoa - Nam Úc, Trọng Đông – Bính Thân (12/2016)
Đón Mừng lễ Vía Phật A Di Đà, 17 tháng 11

Thích Viên Thành


Thứ Năm, 24 tháng 11, 2016

NHÂN NÀO QUẢ ĐÓ


Làm người ở cõi nhân hoàn
Mấy ai đầy đủ vẹn toàn được đâu
Lúc vinh hoa, lúc sang giàu
Rồi có lúc cũng rơi vào khó khăn.

Nên đừng vội trách phận rằng
Đời sao lại chẳng công bằng với ta
Lúc nghèo cũng thấy xót xa
Lúc giàu chưa hẳn đã là an vui.

Đôi khi miệng mở nụ cười
Mà lòng chua chát, ai người hiểu ta ?
Ngỡ đời trầm lặng trôi qua
Ai hay nhân quả chẳng tha phận nào.

Nghiệp đã gieo, tất thọ báo
Đã trồng nhân ớt sao đòi vị cam
Mỗi hành động ta đã làm
Là nhân là nghiệp bám vào đời ta.

Có thể gần, có thể xa
Đủ duyên thì sẽ nở hoa cho mình
Nhân thiện phước báu tươi xinh
Bằng như nhân ác, đời mình khổ đau.

Biết vậy nên hãy cùng nhau
Sống đời lương thiện quả sầu khỏi vương
Lòng luôn trải rộng tình thương,
Gieo nhân thập thiện con đường an vui.

THÍCH NHẬT TỪ

TÂM THƯỜNG AN LẠC


Chuyên tu tâm được lạc an 
Quẳng đi gánh nặng tìm đàng bình yên
Tâm thường lo nghĩ thêm phiền
Tâm vô tư vốn thản nhiên không sầu.

Cuộc đời trong cảnh biển dâu
Tìm trong lý Đạo nghĩa sâu nhiệm huyền
Kiên tâm nuôi dưỡng thiện duyên
Đó là ngọn đuốc thiên niên sáng ngời.

CÔ BẠCH VÂN NHI

Thứ Tư, 23 tháng 11, 2016

NHÂN SANH


Khi sự sống bắt đầu sơ khởi
Bình minh lên là bởi Ðất Trời
Hoàng hôn lôi cuốn cuộc đời
Tàn trong nắng xế qua thời vàng son.

Có lý tưởng không còn sợ hãi
Kết niềm tin lòng phải kiên trì
Nhân sanh đều quý xuân thì
Thoáng qua sẽ thấy ngày đi tháng về.

Năm sẽ hết lúc mê khi tỉnh
Một chuyến đi không tính sổ lời
Vốn là cái kiếp con người
Tìm vui để biết nụ cười khó mua.

Vì ham muốn tranh đua khổ nhọc
Chữ lợi quyền bài học xưa nay
Nghĩa nhân mới được lâu dài
Thâm ân quý trọng thiện lai mấy hồi.

Ðời có lúc bạc vôi tình cảm
Cũng lắm khi va chạm lọc lừa
Xử sao cho đúng cho vừa ?
Làm người công đạo thiếu thừa phân minh.

Suy cho cạn hữu sinh hữu diệt
Nghĩ tới cùng tử biệt sanh ly
Phát Tâm Từ ái Từ bi
Thương đời đau khổ giúp khi đói lòng.

Cầu được phúc ở trong cái họa
Mong tai qua khắp cả mọi nhà
Khấn xin Ðức Phật Di Ðà
Chúng sanh dị độ thuận hòa đồng tu ...


CÔ BẠCH VÂN NHI

PHÙ DU

Kết quả hình ảnh cho PHÙ DU

Sóng biển vỗ cát vùi tâm sự
Vạn nẻo đời viễn xứ hoài mong
Nào hay nước chảy ngược dòng ?
Thuyền từ xa bến tâm không lụy phiền.

Trang sử mới còn nguyên giấy trắng
Viết chưa tròn tĩnh lặng tư duy
Một ngày bao kẻ đến đi
Tháng năm cô đọng ai bi thương đời.

Sự luân chuyển Đất Trời mưa nắng
Kiếp nhân sinh dài ngắn khôn lường
Thoáng trông phút chốc vô thường
Quay đầu nhìn lại chặng đường đã qua ...

Cô Bạch Vân Nhi 

BIỂN VÀ SÔNG

Kết quả hình ảnh cho SƯ PHỤ ĐỆ TỬ

Thầy là biển cả Đại dương
Trò như sông rạch lại vương bọt bèo
Tình thương Đạo pháp không nghèo
Giàu lòng nhân ái xuôi theo số phần.

Nước trong rửa sạch bụi trần
Bợn nhơ thế tục bao lần biến tan ?
Ghét ưa trong chốn dương gian
Đoạn trừ phiền nảo dẩn đàng sanh linh.

Hạnh lành bồi đức nhiêu sinh
Độ người đến tận thánh minh hồi đầu
Trời còn nhỏ giọt mưa ngâu
Đời thường còn lắm cơ cầu oan khiên.

Trùng lai phước báu thuận duyên
Đó nhờ công đức cần chuyên tu trì
Hành trang hai chữ Từ Bi
Nhờ vào phương tiện cứu nguy giải nàn.

Biển tình nồng mặn chứa chan
Thấm sâu ân nghĩa muôn ngàn Tăng thân
Phước Điền Y khoác vai trần
Tròn vuông sứ mạng tầm chân lý mầu ...

CÔ BẠCH VÂN NHI

CUỘC ĐỜI

    
   Con đã biết đời là biển khổ
           Sao chẳng tìm bến đỗ bình yên
Lệ sầu nào xóa ưu phiền
Tình sâu bể ái phước điền căn duyên.

                        Ngược dòng nước neo thuyền chờ đợi
         Bến giác còn dịu vợi chân như
  Nếu con biết sống nhân từ
Tâm luôn thanh thản văn,tư,tu hành.

Cây hoa bi trổ cành xanh lá
     Kết trái vì chuyển hóa tự nhiên
Thắm tình Đạo vị vẹn nguyên
Vuông tròn phước báu tinh chuyên nghiệp lành.
Cô Bạch Vân Nhi


TÂM ĐĂNG


Đèn tâm thay ánh trăng ngà
Sáng lòng nhân thế soi qua địa đàng
Nguyệt trầm ảo ảnh hồng quang
Canh thâu gõ nhịp thời gian luân hồi.

Trở về thần thức xa xôi
Nhìn trong quá khứ cái tôi tiềm tàng
Ngàn năm trăng vẫn ngã vàng
Lung linh ẩn hiện cùng màn vô minh.

Trần đời trăm thứ vạn hình
Bầu Trời cao rộng muôn nghìn vì sao
Cùng trăng xoa dịu nỗi đau
Cho tình nhân loại dạt dào yêu thương.

Cô Bạch Vân Nhi

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

TAN TÁC


Mây tan hợp trong bầu vũ trụ
Gió tạt ngang cổ thụ ngã cành
Làm sao giữ mãi lá xanh
Trách chi tạo hóa ghét ganh người đời.

Máy tuần hoàn đổi dời mạng số
Thiên định rồi từ cổ đến kim
Tình thâm nuôi dưỡng con tim
Đoạn lìa nghiệp chướng mong tìm lạc an ...
CÔ BẠCH VÂN NHI

TÂM CÓ AN?



Nẻo đời có những khúc quanh
Sao ta bước vội Tâm sanh lụy phiền

Phải chăng thiên hạ trùng nhiên ?
Thế gian dâu bể mưa nghiêng gió lùa.


Hạ vàng chưa kịp giao mùa
Hoa không bén nụ trăng đùa sông thương

Gởi người một mảnh tơ vương
Hôn trầm giây phút lạc đường mê tân.


Tâm an mà dạ bâng khuâng
Trắng đêm mới biết một lần suy tư

Hỏi lòng qua những canh dư !
Vì sao nước mắt mặn từ trong tim ?


CÔ BẠCH VÂN NHI

AN LẠC






HÌNH ẢNH SƯU TẦM TRÊN INTERNET



HOA SEN


Hoa Sen trắng như lòng thanh-khiết
Hoa Sen hồng như tiết xuân sang
Cao quý là đóa Sen vàng
Trái tim Bồ-Tát hào-quang chói ngời
Sen vẫn sống giữa nơi bùn đất
Hương ngạt ngào thể chất vẹn nguyên
Bao mùa mưa nắng ngã nghiêng
Sen không mất gốc như nhiên giữa hồ
Ai khéo dựng cơ-đồ gấm vóc ?
Sự mất còn cười khóc khác nhau
Cùng Sen chia sẻ niềm đau
Lá Sen chuyên chở hết bao nỗi sầu
Từng hạt Sen thấm sâu thương cảm
Mỗi búp Sen can đảm tặng người
Gương Sen nhụy đắng vẫn tươi
Cho đời tìm thấy nụ cười nơi Sen
Sáng tinh sương ai quen đi dạo
Sẽ gặp Sen tái tạo nguồn vui
Dù cho gió bão dập vùi
Ðong đưa cánh mỏng buông xuôi theo đời
Sen Tâm-ái từng nơi từng chốn
Ðem tình thương vào bốn phương Trời
Hoa Sen chín phẩm cao vời
Cúng dường tam-bảo trọn đời không quên ...
CÔ BẠCH VÂN NHI


THƯỜNG BẤT KHINH


Ai từng thấy mà lòng không ngây ngất
Đóa Sen Hồng vừa nở giữa hồ xanh
Sau bao ngày ấp ủ dưới bùn tanh
Đang uyển chuyển tỏa hương lành ngào ngạt.
Hoa hiện diện như bàn tay Bồ Tát
Nhỏ Cam Lồ dựng lại một niềm tin
Lời Kinh thiêng là những cánh hồng xinh
Truyền Diệu Pháp trong một chiều gió lộng.
Tôi cúi mặt khôn tìm lời ngưỡng vọng
Xin tri ân nước đọng với bùn tanh
Đã khoan dung ấp ủ những mầm xanh
Và lặng lẽ khiêm nhường như rác cỏ.
Hoa đã nở từ những gì vất bỏ
Nên Như Lai là mỗi một hàm linh
Thế sao em không theo Hạnh Bất Khinh
Cung kính lễ từng phàm phu tục tử ...
Sư Cô Như Thủy

LÝ ÐẠO TÂM THI



Mấy mươi năm không về chốn cũ
Ðể thăm Thầy, Pháp hữu , chùa xưa
Bao mùa nắng sớm chiều mưa
Cây Tùng cằn cổi lá thưa rụng dần.

Nhớ tiếng chuông mỗi lần vang vọng
Giờ công phu lắng đọng tâm tình
Bấy lâu xa bóng cách hình
Thời gian không xóa môn sinh tên đề.

Buồn biết mấy bến mê chưa rõ ?
Theo vết xe gãy đổ không hay ?
Quên lời Thầy dạy hằng ngày
"Con ơi Giáo-lý đừng phai tấc lòng"

Khi cách núi ngăn sông mới thấm
Sự chia lìa vương lắm nỗi đau
Dòng đời chìm đắm âm hao
Mỏi mòn thế sự với bao chán chường.

Con rất nhớ con đường sỏi đá
Khi kinh hành lòng dạ reo vui
Xót chân mà khổ đẩy lùi
Tập trong cái khó mới nguôi lụy trần.

Thương nhiều hơn cái sân đầy lá
Cội Bồ-Ðề như đã chở che
Vườn Tâm không héo trưa hè
Hoa Bi nở rộ chờ nghe Kinh từ.

Con biết được Thầy như dầu cạn
Ngọn đèn tàn năm tháng tới đây !
Phương đông chờ kẻ bên tây
Con đường sum họp càng ngày càng xa.

Giòng lệ nóng tuôn sa trên giấy
Chữ ngã nghiêng lòng dấy ưu phiền
Khấn cùng hậu thổ Hoàng Thiên
Cho con kịp bước đoàn-viên cùng Thầy ...

Kính tưởng Ân Sư THÍCH QUẢNG LIÊN
CÔ BẠCH VÂN NHI


Thứ Hai, 21 tháng 11, 2016

TẠI SAO TA KHỔ?


Ta đau khổ bởi vì “ta” lớn “ngã”
Muốn mọi điều theo như ý của “ta”
Nhưng cuộc đời đâu có mãi thuận hòa
Trong chín người đã có ra mười ý

Ta đau khổ bởi vì “ta” suy nghĩ
Ham muốn nhiều để phục vụ cho “ta”
Đâu biết rằng đó mới chính thực là
Đầy khổ lụy bởi quá nhiều tham dục

Ta đau khổ bởi vì “ta” vô phúc
Tham sân si đang lớn mạnh trong lòng
“Bản ngã” * lớn phải chịu nỗi long đong
Vì mọi người đang lần hồi xa lánh

Ta đau khổ bởi vì “ta” kiêu hãnh
Không khiêm cung tưởng lớn giỏi hơn người
Tổn phước đức mất hết những tốt tươi
Cùng Phật tánh “mạn, nghi” làm mờ ám

Ta đau khổ khi không ai đồng cảm
Muốn mọi người phải lệ thuộc tung hô
Ai không phục liền trù dập mưu đồ !
Hãm hại thảy những người không vừa ý

Ta đau khổ bởi biệt phân đố kỵ
Đối đãi nhau bằng những chuyện thị phi
Giận hờn ganh những việc chẳng ra gì
Oán tắng hội thấy người hơn không thích

Ta đau khổ bởi vì không tu tỉnh
Mãi lo toan tính toán chuyện bên ngoài
Luật nhân quả luôn chi phối sáng soi
Quán chiếu tâm chính là bổn phận sự

Hết đau khổ khi bao dung tha thứ
Chuyện hơn thua không dính mắc, thong dong
Lìa ngũ dục là nhẹ nhõm cõi lòng
Đường giải thoát hanh thông bày trước mặt

Khi “vô ngã” khổ đau lìa tức khắc
Bởi có thân có khổ có luân hồi
Giác ngộ rồi mau tu tỉnh đi thôi !
Không “ngã chấp”** vị tha điều lý tưởng

Chùa Pháp Hoa – Nam Úc, Mạnh Đông – Bính Thân (11/2016)

Thích Viên Thành

*Bản ngãBản ngã là sống với cái tôi của mình. Phát triển cái tôi đó lớn lên, nhằm tạo ra sự khẳng định mình, khẳng định cái tôi của mình. Muốn chứng tỏ mình hơn mọi người, mình là trung tâm của vũ trụ, mình là đúng là trên hết, nên mọi người phải phục tùng, dưới quyền điều khiển của mình. Triết lý nhà phật cho rằng, một khi cái tôi đó càng lớn lên thì tham – sân – si lớn theo, từ đây con người càng gây tạo nhiều nghiệp chướng, sai lầm và KHỔ. Cho nên tự mình bào mòn bản ngã và nhắc nhau hạ ngã là nhiệm vụ chính của người Tu là HẾT KHỔ. Theo HT Thích Thiện Siêu, có viết cuốn sách “Vô Ngã Là Niết Bàn” như vậy “Hữu ngã là địa ngục”!   

  ** Ngã chấp: Chấp ngã luôn đề cao cá nhân, vì quyền lợi cá nhân mà sẵn sàng bỏ qua lợi ích tập thể. Vì lợi riêng thì khó mấy cũng làm, vì lợi chung thì dễ mấy cũng chối. Lỗi mình thì to mấy cũng bỏ qua, lỗi người thì nhỏ mấy cũng soi cho kỹ.

LỐI VỀ THÊNH THANG



Đi tu chẳng phải trốn đời
Đi tu cốt để chuyển dời tánh, tâm.
Đi tu chẳng mộ tiếng tăm
Đi tu chỉ để âm thầm Độ, Tha (*)
Đi tu thức giấc Nam Kha
Đi tu để thoát Ái hà mênh mông.
Đi tu không muốn thần thông
Đi tu chẳng để cậy trông người đời.
Đi tu không phải theo thời
Đi tu không để mọi người tôn vinh.
Đi tu chỉ một niềm tin 
Đến bờ Giải Thoát, vô minh đoạn lìa .
Đi tu tìm môt lối về
Nghìn năm mây trắng bốn bề thênh thang...

THÍCH TÁNH TUỆ

(*) ''âm thầm Độ, Tha'' = tự độ và độ tha

Kết quả hình ảnh cho hoa điệp vàng

Thứ Tư, 9 tháng 11, 2016

VÔ THƯỜNG




Trong đời ta biết bao lần lầm lỗi


Trôi qua rồi mới thấy xót đau
Lỗi lầm nào có giống chi nhau

Nước qua cầu ta đưa tay vớt lại
Trong đời ta biết bao lần khờ dại

Biết khi nào đi lại đường xưa
Vô thường ta học hết hay chưa

Thay đổi nắng mưa ta chưa hiểu hết
Từ sinh ra cho đến khi già chết

Vẫn học hoài học mãi người ơi
Học làm sao hiểu hết cuộc đời

Khi vô thường vẫn luôn thay đổi
Biết bao lần đời ta trôi nổi

Trong khổ đau ta hiểu được người
Trong nụ cười ta hiểu đến đi

Ôm làm gì ? tiếc để làm chi ?
Sân si tâm nặng Từ Bi hao mòn

Hơn thua được mất có thường còn
Một cơn gió nhẹ héo mòn lặng im

Mất rồi đâu dễ kiếm tìm
Kiếp người đã tận luân hồi nỗi trôi

Tìm đâu nhọc mệt xa xôi
Quay về an trú nỗi trôi đâu còn

Có tu có sửa nghiệp mòn
Không tu không sửa nghiệp còn trơ trơ

Xả buông tự thấy bến bờ
An nhiên phẳng lặng chẳng còn đến đi !!!

NGUYỄN MẠNH HÙNG

AN NHIÊN, TỰ TẠI




Tôi là bạn và bạn cũng như tôi 

Sống giữa cuộc đời đầy vơi thiện ác 
Sống làm sao để ta không lầm lạc 

Chọn cho mình một lối đi riêng
Trong bộn bề ta vẫn bình yên 

Có dễ không khi oan khiên tứ phía 
Tôi muốn sống cuộc đời thật ý nghĩa 

Bạn và tôi có ràng buộc khác nhau
Tôi biết buồn bạn cũng biết đau 

Cùng đi chung trên con tàu vô định
Rồi một sớm bình minh tôi chợt tỉnh 

Kiếp con người như sương sớm mưa sa 
Một nỗi buồn một hạnh phúc trôi qua 

Giúp cho ta hiểu ra điều thú vị 
Tìm ở đâu để ta gặp chân lý 

Ta làm gì để không phải khổ đau
Một chữ buông ngày tháng tự qua mau 

Một chữ xả nỗi đau thành vô nghĩa 
Chữ vô thường ta soi gương ngắm nghía 

Tại chữ tâm nên tứ phía dập dồn
Thân dù rách nhưng còn có linh hồn 

Bám bên ngoài kẻ khôn trở thành dại 
Nếu biết rằng.không gì là mãi mãi 

Vậy tại sao không quay lại chính ta ....???



NGUYỄN MẠNH HÙNG