PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Ba, 30 tháng 5, 2017

THƠ THIỀN CỦA NHÀ THƠ BÙI GIÁNG ( 1 )



Nhà thơ Bùi Giáng

Người từ vô tận tái sinh
Đi qua trần thế mang tình nhân gian

Rồi từ giấc mộng vừa tan

Quê hương một độ bàng hoàng ra đi
Ngày về bạc tóc hài nhi
Nắng chiều rủ xuống thầm thì trên vai
Giã từ giấc mộng Thiên Thai
Vô biên ngày ấy Như Lai gọi về.

BÙI GIÁNG

Thầy Quảng Thức phân tích hai câu thơ đầu: “Người từ vô tận tái sinh / Đi qua trần thế mang tình nhân gian”. Thầy nói rằng, Chư Phật, Bồ tát, Chư vị Tổ sư cũng đi vào nhân gian nhưng các vị không bị vướng vào nhân gian tình lụy; ngược lại, các vị đến với nhân gian bằng tuệ giác và tình thương lớn của chư Phật, giúp chúng sanh thoát khổ. Chúng ta thì đi vào trần thế lại bị vướng vào tình nhân gian, tình như lửa đốt, tình như tiếng sét giữa thinh không, chính cái tình nhân gian này đã đưa chúng ta trôi lăn, xoay vần trong sáu nẻo sanh tử.


DSC 2012
Thầy Quảng Thức


“Rồi từ giấc mộng vừa tan / Quê hương một độ bàng hoàng ra đi”. Thầy nói, cái tình nhân gian đó vốn chỉ là huyễn mộng, thoáng có, thoáng không, vì là huyễn mộng nên chúng ta đang sống như người trong mộng, chúng ta đang sống trong mộng ái tình, tiền tài và danh lợi, có rồi lại muốn có thêm, mất rồi thì cất công tìm kiếm, quả thực, chúng ta đang tìm kiếm huyễn mộng, để rồi đến khi đến khi tàn mộng, thì bất giác “Quê hương một độ bàng hoàng ra đi”, thật vậy, chúng ta ra đi để bước vào cuộc chơi sanh tử mới, sáu nẻo đường đau khổ mà tưởng vui.

Để rồi “Ngày về bạc tóc hài nhi / Nắng chiều rủ xuống thầm thì trên vai”, Thầy giảng, sự khổ đau sanh tử đã làm cho tha nhân mệt nhoài, mà đến cuối đời tâm ta vẫn hoài như đứa trẻ, chưa chịu lớn lên, chưa chịu hiểu biết, đến tuổi xế chiều như hoàng hôn hiu hắt thì mới biết là đường tử sanh ta còn hoài chưa dứt.

Vô thường đến đi không hẹn trước, khi ngộ được lí này thì chúng ta mới nhận được chân giá trị của sanh tử, để mạnh dạn mà rằng: “Giã từ giác mộng Thiên Thai / Vô biên ngày ấy Như Lai gọi về”. Thầy dạy, tỉnh mộng rồi thì cõi tiên cũng không cần nữa, bởi vì cõi tiên cũng là huyễn mộng, chẳng qua là cơn mộng dài nên ta dại xem là thật. Tỉnh mộng rồi thì giấc mộng ngắn, dài đều như nhau, ta nào còn tham đắm; để rồi từ trong “Vô biên ngày ấy Như Lai gọi về”, Như Lai là bản tánh sẵn có trong mỗi chúng ta. Như Lai gọi về là về với bản tánh chân thật của chúng ta, không cần tìm hạnh phúc đâu xa nữa, hạnh phúc ở tại chính mình rồi.
Qua hai câu kết này, thầy dạy, chúng ta phải biết nương tựa vào chính mình, nương tựa cái giác tánh sẵn có trong mình, đó là nương tựa chân chánh nhất.

Thứ Hai, 29 tháng 5, 2017

TÌM VỀ AN LẠC


Đã muốn tìm về cõi lạc an
Thì nên xa lánh những rộn ràng
Không màng vọng mộng trần gian huyễn
Để lối ta về thôi trái ngang.


Tránh đi điều ác, khởi thiện duyên
Dưỡng tánh trau tâm giữ hạnh hiền
Khi đà buông hết bao trần cấu
Tự tại an vui chẳng ưu phiền.

Nhiệm màu giải thoát tự ngàn xưa
Bởi người dính chặt chuyện ghét ưa
Rồi quên đi mất điều di giáo
Mà Bụt đã trao, Đạo nhất thừa.

Tại gia hay xuất đều tương tự
Giới luật làm thầy phải thật nghiêm
Đừng nên giải đãi, luôn trì giữ
Khổ não xa dần theo bóng chim.

Hành trì tinh tấn sáng đèn tâm
Phá vô minh ái, xả mê lầm
Quay về chơn tánh sang bờ Giác
Kiến giải liễu tường ngộ thậm thâm.
♡♡♡
Đỗ Đình Thắng
06.2016

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

ĐƯỜNG TU KHÔNG KHÓ


Em bảo gần anh lại bảo xa
Đường lên chùa chỉ qua mấy bước
Anh nói rằng pháp môn vô lượng
Rồi ngỡ ngàng đứng trước cái ta.

Pháp của Phật rộng thật –bao la!
Lấy trí tuệ chúng ta quán xét
Tranh thắng thua chính là pháp diệt
Thôi tùy duyên đến lại hiểu ra.

Em lặng lẽ góp cả tình thương
Đem thông minh xếp từng tờ lịch
Việc đời xen việc đạo ngăn nắp
Chẳng phiền ai mà lợi đôi đường.

Lên chùa về lòng em thanh thản
Anh lại rằng –ít chuyện xưa kia
Ăn chay trường em tôi mập hẳn
Mà lòng từ chảy tuôn vô hạn.

Pháp môn này được lắm em ơi!
Đường lên chùa dù xa vời vợi
Hãy dìu anh kẻo phí cuộc đời
Hãy giúp người giác ngộ nghe em.
               8-2010.
               Hạnh Kim.

CHỢT TỈNH CƠN MÊ

Kết quả hình ảnh cho tỉnh cơn mê

Ngày xưa ta chào đời
Lưng Mẹ đẫm mồ hôi
Cha mĩm cười sung sướng
Chao ôi nó giống tôi.

Ngày Mẹ hôn lên môi
Cha mài công kiếm gạo
Khổ hai đấng sinh thành
Thấm thoát đã thôi nôi.

Cũng từ thôi nôi ấy
Mẹ mừng con tôi biết
Cha đâu ngỡ từ đây
Con đã vào ngủ say.

Tới tấp ngàn giấc mộng
Đời cho ta là thế
Đời đẹp bởi đời mê
Không từ nan khốn khổ.

Đủ cơm cầu tiền của
Đủ mặc muốn lầu cao
Ôi giấc mộng lao đao
Ta vùi thân  tìm kiếm.

Bỗng một ngày giông sang
Soi gương đầu điểm bạc
Phước duyên gặp hào quang
Ta cúi đầu sụp lạy.

May thay ta có Phật
Đang ngự sẵn trong tâm
Ta vụt đứng thẳng lên
Đi theo đường giải thoát.
                    5-2010.
                    Hạnh Kim.

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

GIỮA DÒNG NHÂN ẢNH



Khúc hoà đại tấu Hải Triều Âm
Tuỳ thuận mười phương Ứng-Hoá Thân.
Bỉ-Ngạn đã KHÔNG, Chơn Diệu-hữu
Diệt-Sanh đâu CÓ, Pháp thường tâm.
Đạo tràng, mùi tục lao xao lặng
Trần thế, lòng riêng Tín-Hạnh thầm.
Hoa cỏ vẫn tươi màu áo luỵ,
Khoã dòng Nhân-ảnh, ý huyền thâm.

                                 Chùa Kỳ Viên South Dakota 8.5.2017.

                                   MẶC PHƯƠNG TỬ.

VIÊN DUNG




Khi lắng nghe là Quán Thế Âm
Quay về Tự Tại để xem thân
Khai nguồn Bát Nhã vô sư trí
Mở ngõ Bồ đề ấy diệu tâm.
Thanh tịnh Đạo tràng thường lặng lẽ
An nhiên bản thể phải âm thầm.
Biết trong chư pháp đều không tướng,
Ngũ chủng thấm nhuần nghĩa thậm thâm.

                                                               NHƯ THỊ

HAI GIỌT LỆ NHIỆM MẦU



Chuyện kể rằng...

                   Đêm xưa...Mẹ Hiền bật khóc
                   Nhỏ hai giọt lệ thương đời .
                   Một giọt rơi trên rừng núi
                   Giọt rớt vào lòng biển khơi.

      Lệ thiêng mang hồn cây cỏ
      Hóa thành Bồ tát áo xanh
      Bốn mùa trải lòng che chở
      Thương đời khổ lụy, mong manh.

               Giọt lệ không màu thuở nọ
               Khoát mình áo trắng ngàn mây
               Biển trần trầm luân mấy độ
               Nhành dương, nước tịnh trên tay.

            Một mùa nắng nồng oi ả
            Lòng người hạn hán tình thương
            Lệ xanh thành cơn mưa hạ
            Thấm nhuần, mát mẻ, thanh lương..

                  Đêm nao cõi đời u tối
                  Bạch lệ hóa thành vầng trăng
                  Soi người lầm đường lạc lối                     
                  Đưa thuyền tách bến mê tân.

           Thiêng liêng giũa nghìn giọt lệ
           Là hai giọt nước Từ Bi
           Lung linh xuống đời dâu bể
           Bằng tâm hạnh bất tư nghì !

                     Chiều nay ngoài trời mưa đổ
                     Phải chăng, giọt lệ nhiệm mầu
                     Chắp tay con quì trước Mẹ
                     Nghe lòng gội xóa niềm đau...

                              Dharamsala.Tháng 7-2009

                           
THÍCH TÁNH TUỆ

(*) Cảm tác về truyền thuyết hai đấng White Tara và Green Tara của truyền thống Phật giáo mật tông Tây tạng

THÁP XÁ LỢI


Phật đi, để lại nắm tro thôi!

Kết quả hình ảnh cho XÁ LỢI PHẬT CHÙA THIỀN LÂM

Hóa đạo, hóa văn đẹp tuyệt vời
Mã não, “ thịt xương” , hương tú diệu
Lưu ly, “ tủy não”, sắc tinh khôi
Phúc ươm, bạch ngọc, “da” trong sáng
Đức tụ xích châu, “huyết” rạng ngời
Sữa thánh no lòng, thương trẻ dại
Cháo thiền đỡ dạ, cảm con côi
Thiện nam trỉa hạt cầu công quả
Tín nữ gieo nhân hưởng lộc trời
Vằng vặc đỉnh trăng, tinh đẩu phục
Linh thiêng Xá-lợi vượt không thời…

MINH ĐỨC TRIỀU TÂM ẢNH
Cảm Tác
(Tại chùa Thiền Lâm)

Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

KÍNH MỪNG PHẬT ĐẢN SANH


Người đã đến rồi lên ngôi bất diệt
Giữa tim con và giữa biết bao người. 
Nguồn Chân Lý sáng soi cùng nhật nguyệt
Suốt ba thời.. siêu việt chẳng phai phôi.

Xin đốt nén tâm hương mùa Phật Đản
Hướng về Người dâng hết vạn niềm tin
Giới, Định, Tuệ nguyện đời đời kết bạn
Pháp thực hành là tối thượng tôn vinh...

THÍCH TÁNH TUỆ