PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2020

20 ĐIỀU NHỚ ƠN

 









NGƯỜI TÀN MỘNG

 


Khi nằm mộng ai biết mình đang mộng

Tỉnh giấc rồi mới biết đã từng mơ?.
Người tu Đạo, hỏi bao giờ hết mộng
Thưa, là khi Khai ngộ, thoát mê mờ.
- Này hành giả, con đường nào khai ngộ
Cuốn kinh nào mở ngỏ chốn Vô sanh?
Rừng Phật Pháp.. nơi nao bày quang lộ
Chữ nghĩa đầy.. con kiến mãi bò quanh.
- Khi học Phật nên vén màn ngôn ngữ!
Đạt ý rồi ngay đó hãy vong ngôn.. (*)
Giới, Định, Tuệ ba khóa vàng nên giữ
Chánh Niệm trên Thân, Ngữ với Tâm hồn..
Có đôi lúc mãi lo tìm chìa khóa
Trong túi chìa vẫn đó lại không hay!
Hãy ngồi xuống Lặng Yên và Nhận Biết
Mặt trời hằng sau lớp lớp mây bay..
- Lúc thất vọng, hồn chìm trong quá khứ
Khi âu lo là sống ở tương lai .
An trú Xả, Tuệ tri cùng thực tại
Mộng mê đời.. thôi dứt kể từ đây!
THÍCH TÁNH TUỆ

(*) Y nghĩa bất y ngữ .

LẮNG TÂM NHÌN LẠI


Tôi chỉ là một nhà Sư
Tâm hồn, thể xác cũng như mọi người
Lặng thầm tôi sống giữa đời
Chẳng hề ôm mộng thành người hữu danh,
Chỉ mong nhìn lại chính mình
Soi lòng trên mỗi tâm tình diễn ra..
Cuộc đời quá đổi bao la
Điều tôi muốn hiểu chính là.. tự tâm.
Khi đi, lúc đứng, ngồi, nằm ..
Ra vào tiếp xúc âm thầm liễu tri.
- Nói nhiều, ngẫm có ích chi!
''Đa ngôn, đa quá'' thị phi càng nhiều.
Tháng ngày còn lại bao nhiêu
Quay về suy gẫm những điều Phật răn
Lòng này có Phật, Pháp, Tăng
Thì xin nguyện dứt ngã nhân, muộn phiền..
Một giờ an trú tâm thiền
Hơn nghìn năm sống đảo điên mê mờ..
- Xưa kia hướng ngoại hằng giờ
''Trong nhà có báu'' lại thờ ơ quên,
Nên đời tôi mãi chông chênh
Nên sầu với khổ không tên buộc mình!
- Hiểu người, ấy gọi thông minh
Hiểu mình, ấy biết tự mình vượt qua..
Vui đời ẩn dấu phong ba
Bình yên nội tại mới là phúc chân
Nhân gian vui, khổ xoay vần
Bôn ba chi cũng.. phù vân cuối trời!
- Bây chừ gác lại chuyện đời
Chắp tay sen với một lời ''Tạ ơn''
Tạ từ, đốt nén trầm hương
Tôi về, xin gửi tình thương khắp cùng...
THÍCH TÁNH TUỆ

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2020

THẬT NGHĨA ĐI CHÙA


Bạch Thầy!

Đi chùa tìm chút bình an
Ai dè chùa cũng rộn ràng không ngơi..
Lên chùa tìm chút thảnh thơi
Dè đâu chùa cũng như đời ngoài kia..
Cũng này nọ, cũng phân chia
Cũng son, cũng phấn trau tria khác gì!..
Trước chùa “ Mô Phật “, từ bi..
Ra đằng sau bếp thị phi dẫy đầy..
- Con không đến nữa thưa thầy..
Về nhà đóng cửa từ rày yên tu..
Lên chùa con thấy lu bu..
Dạ, xin sám hối nói như lòng mình..
Này con!
Thầy thông cảm được tâm tình..
Chùa là cửa Phật, chúng sinh ra vào.
Chùa cho bá tánh, đồng bào
Chùa như bệnh viện chữa bao bệnh tình...
Chùa không huyên náo, linh đình
Chuyện đời đa sự đã rinh vào chùa.
Chùa không phải chốn hơn, thua
Bởi lòng còn nặng tranh đua bước vào.
Thế nhưng chùa vẫn đón chào..
Vì mong nhân thế ngày nào đổi thay..
- Hoa sen mọc giữa bàn tay
Hay là nở giữa bùn lầy bẩn nhơ?
Hoa thành rác chỉ vài giờ
Rác thành hoa phải đợi chờ chuyển lưu..
Nghịch duyên tu được - là tu
Đừng mong vạn sự giống như lòng mình.
Tâm bình thì cảnh sẽ bình
Tu là chấp nhận tâm tình thế gian!
- Đi chùa nên biết tự An
Đi chùa hãy học Đạo vàng Như Lai..
Ai làm chi đó mặc ai
Mỗi người mỗi tật.. quan hoài mần chi!
Đi chùa biết “ Tự Quy Y “
Trong ta có Phật tuệ tri, nhắc mình..
- Khi lòng chưa thực lặng thinh
Thì bao cái khổ chúng sinh vẫn còn..
Cho dù có chạy lên non
Não phiền chưa dứt.. đời hoàn khổ đau.
Tu lấy Hỷ Xả làm đầu
Chuyện người “ thôi kệ “ nhiệm mầu phút giây!
Xoay ra, lòng mãi loay hoay
Nhìn vào, thanh tịnh, là đây Phật về..
Trong phiền não có Bồ Đề
Sát na tỉnh thức cần kề Như Lai.
THÍCH TÁNH TUỆ

Thứ Tư, 16 tháng 9, 2020

MỘNG CỨ LÀ MỘNG THÔI


Hôm kia nằm mộng thấy
Đời tột đỉnh giàu sang
Bước lên ngôi quyền lực
Hạnh phúc và vinh quang,
Niềm vui chưa hưởng trọn
Bỗng.. tiếng gà gáy vang
Giật mình, choàng tỉnh dậy
Ta nhìn ta, ngỡ ngàng!
- Đêm qua nằm mộng thấy
Mang phận nghèo gian truân
Tai ương cùng bệnh hoạn
Đến bủa vây không ngừng.
Bèn ra sông tự vẫn,
- Chợt nắng soi.., giật mình.
Thì ra là cơn mộng!
Mở mắt chào bình minh.
- Đời giàu sang, nghèo khó
Hai nét mặt buồn, vui
Trong mắt người Tỉnh ngộ
Mộng cứ là.. mộng thôi!
THÍCH TÁNH TUỆ

SỐNG ĐẠO

 


Cảnh giới cao nhất của sự tu tập là NGỘ.
Cảnh giới cao nhất của thiền tâm là XẢ BỎ.
Cảnh giới cao nhất của cuộc sống là AN VUI.
Cảnh giới cao nhất của tu hành là VÔ VI (Vô sở hữu, sở đắc).
Cảnh giới cao nhất của giao hảo là CHÂN THÀNH.
Cảnh giới cao nhất của nhân sinh là TĨNH TẠI.
Cảnh giới cao nhất của tình yêu là CHO ĐI.
Cảnh giới tuyệt vời của Từ Bi là VÔ NGÃ.

THÍCH TÁNH TUỆ