PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Năm, 19 tháng 1, 2017

CHÙM THƠ VÔ THƯỜNG



Mỉm cười vô thường
Chuyện gì rồi cũng sẽ trôi qua
Buồn vui thuơng ghét nhạt phai nhoà
Còn lại nơi đây làn khói mỏng
Từng chiều gió thoảng cất lời ca...
Rồi cũng sẽ qua tháng với ngày
Nỗi niềm hiu quạnh gửi làn mây
Trôi đi hy vọng chờ...mong... Nhớ...
Xa rồi ngày ấy khoé mắt cay
Rồi cũng qua đi những mộng mơ
Trả về hư ảo chốn hoang sơ
Hỏi nguời xây mộng đời duơng thế
Toại lòng hay vẫn cứ bơ vơ?
Nhọc nhằn rồi cũng sẽ qua đi
Hạnh phúc tìm vui có ích gì?
Quá cảnh trần gian nay mới hiểu
Tại đây lạc trú mỗi buớc đi....

Tiếu hữu không.
Niệm vô niệm tưởng chừng diệu hữu
Trú vô trụ ngỡ nhập chơn không
Thật tướng duyên sanh đa bất giác
Ồ! Ra vứơng mắc "chủ nhơn ông"
Không mà chẳng không đích diệu hữu
Hữu mà chẳng hữu thị chơn không
Pháp ngã cổ kim nay liễu đạt
Thong dong lạc bước tiếu hữu không.

Pháp môn uống trà
Uống trà có phải pháp tu
Hay là những kẻ ngao du chuyện đời
Tôi xin mạo muội trả lời
Cả Thiền Tịnh Mật ngời ngời ở đây
Hai tay nâng tách trà đầy
Chính là thủ ấn hằng ngày dụng công
Trà này không đục chẳng trong
Vị ngon rõ biết ấy xong chữ thiền
Quây quần pháp lữ hữu duyên
Vui trong trà đạo chính miền Lạc Bang.

Mưa lắm thị phi.
Mưa hoài rơi mãi để làm chi
Khiến cho gió hú tiếng thị phi
Đang ngồi khép mình vào trang sách
Chợt nghe thiên hạ réo nhu mì
Thói đời ai oán tiếng được thua
Kẻ bại làm giặc thắng làm vua
Nào mang tội lỗi nguời danh tiếng
Trẻ đẹp so đo xấu già nua
Mưu cầu hạnh phúc tìm may rủi
Bần cùng khốn khổ đạo tặc sanh
Ngu si trí thức cũng ghét ganh
Tiểu nhân quân tử chẳng ai lành
Ta đi từ độ hoang sơ ấy
Vui buồn du hí chuyện đó đây
Đêm nay mưa gió nhìn nhân thế
"mộng trung thuyết mộng" trắng bàn tay.

Còn ai?
Cuộc đời là một chuyến đi xa...
Nghĩa nặng tình thâm kẻ ruột rà
Bạn bè tri kỷ luôn bên cạnh
Đến khi nào đó cũng bỏ ta
Chỉ ta với ta buớc tiếp đi
Để lại nơi đây đuợc những gì?
Qua rồi nhìn lại trong hồi ức
Còn đọng chút thương phút biệt ly

Là thế.
Muốn bỏ trăm năm lánh cuộc đời
Ẩn cư sơn thượng ngắm mù khơi
Am tranh vách đá chim vượn hú
Từng chiều gió thoảng nhặt lá rơi
Giữa chốn hồng trần lắm nhiễu nhương
Thị phi uất ức vốn lẽ thường
Dẫm nát lên nhau tôn tự ngã
Hỏi đâu tìm được hiểu và thương?

Thăm cố hương
Về lại cố huơng cảnh tang hoang
Một thoáng trời thu chợt điêu tàn
Ký ức vỡ oà trong khung cảnh
Cắn môi ruớm lệ cuộc bồng tan
Khi ta ở quen hoài thấy lạ
Mấy muơi năm lạ mà chẳng xa
Ra đi rồi xa càng thấy nhớ
Nhớ....quay về...,sao lại cách xa?
Vẫn đó vẫn đây vẫn đất trời
Anh em bằng hữu ở muôn nơi
Tồn động gì đây trong hồi ức
Thử hỏi còn ai nhớ một thời?
Thân viễn xứ lưu đày danh vọng
Tàn cuộc chơi ngồi ngóng thiên đài
Kiếp phù vân du thủ phi lai
Nghe trong gió thoảng đầy bi thống.

Tiền lộ  mang mang.
Ngồi thở với than duới điêu tàn
Từ đâu dậy sống nổi bất an
Trùng dương suối lệ hồn vô chủ
Nam nhi cúi mặt thẹn giang san
Ta đựơc gì đây giữa đất trời
Tâm hồn xao động giữa cuộc chơi
Gian nan đối diện đầy run rẩy
Nửa mún lên bờ...nửa mún bơi...
Chưa kịp tiến thân tuổi đã già
Mấy khi bắt nhịp đến thiết tha
Hẹn với tương lai muôn lối mộng
Nhìn lại giờ đây dốt quá cha
Một đời lưu lạc kiếp tha phương
Rong ruỗi phù du giấc mộng trường
Chí lớn ủ trong "viên ngọc uớc"
Thẹn một kiếp nguời quá đáng thương.

Khóc cười nhân thế.
Đã khóc hết nửa cuộc đời
Đã cuời hết nửa một thời nhân sinh
Nhạn bay lưu dấu còn hình?
Mưa rơi tí tách giật mình tàn canh.

Thế thái nhân tình.
Biển hồ sông suối có máy dò
Lòng nguời sâu thẳm lấy gì đo
Tiểu nhân quân tử,tà chân chánh
Sau lưng... truớc mặt... nói thập thò...
Miệng đời bén nhọn tựa đao thuơng
Xấu tốt quanh ta thật khôn luờng
Đâu là bằng hữu ai là địch?
Đời ta sao lắm chuyện nhiễu nhương?

Đảo điên vọng tưởng.
Ra đi từ thuở hồng hoang
Dừng chân gác trọ cung đàn lơ thơ
Đâu đây gió thoảng vật vờ
Tâm tư khốn đốn thẫn thờ heo may
Chiếc thân lảo đảo hao gầy
Hoang tàn cuộc mộng đoạ đày bao phen
Nam mô...thuợng đế...a men...
Thảy là danh tự rối ren một nùi
Kiếp nguời sến súa tìm vui
Phù vân vô tận tối thui một màu
Thời gian cứ thế trôi mau
Trong ta hiện khởi muôn màu nghiệp duyên.

Bối rối
Cho tôi hỏi đường về bến giác  
Kinh sách nào giải quyết tử sanh  
Biết bao giờ mới tàn cuộc mộng  
Thôi đến đi lên xuống loanh quanh???

Truyền thống.
Thiện hoà khai sáng chốn già lam
Tòng lâm thánh địa xuất tăng tài
Thực hành chí nguyện như lai xứ
Thế gian rực sáng ánh tuệ khai.

Trà hữu duyên.
Trà thơm mời bạn hữu duyên
Đạo tình thêm thắm trung kiên lữ hành
Về đây tại chốn an lành
Vui trong trà đạo tinh anh cửa thiền

Đã về đã tới.
Lạy Bụt! con thôi kiếp đi hoang
Đã về... đã tới...buớc nhẹ nhàng
Có mặt phút giây trong hiện tại
Hạnh phúc nơi đây đến ngập tràn.
Con đã hiểu ra đuợc một điều
Mình là tri kỷ để thuơng yêu
Cũng là tri kỷ thân của Bụt
Hừng đông bừng sáng ánh duơng tiêu.

Về núi tập thở
Về lại non thiêng buổi toạ thiền
Bình an năng luợng toả châu viên
Xa rồi mộng mị không an giấc
Còn đâu phiền muộn nỗi niềm riêng.

Đồi và Núi            
Đồi nhấp nhô ngậm ngùi tủi phận
Cuộc đời ta sánh chẳng bằng ai
Khi đêm đến âm thầm tự nhủ
Số phận kia....chắc đã an bài.
Một ngày nọ ngước nhìn ngọn núi
Đồi ước ao em được như anh
Sao hùng vĩ hiên ngang xanh biếc
Còn thân em lùn xấu mong manh
"Núi" mỉm cười khoát vai "đồi"... nói
Có gì đâu, mà phải sầu buồn
Nhìn kỹ đi thân hình ta đó
"Đá cha" sanh, " đất mẹ" một nguồn
Em nhìn tuớng không nhìn tánh thật
Bản thể ta đâu có cao lùn
Nào giàu nghèo,nhỏ to,đẹp xấu
Phân biệt ta cách trở muôn trùng
Thấy không em? Hai ta đâu khác
Nguợc lại còn giống hệt như nhau
Khác là do hờn ghen, tật đố.....
Thể tánh ta y đúc một màu
Ngọn đồi vui nở nụ cuời hồng
Nỗi niềm canh cánh bỗng hoá không
Bao nhiêu kiếp " cằn khô sỏi đá"
Nay trở về ngự giữa thong dong...


THÍCH MINH LỄ

2 nhận xét:

  1. Tâm phục khẩu phục những câu thơ rất hay!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh hiểu được những bài thơ trên vậy là quá hay rồi đó.

      Xóa