PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Hai, 10 tháng 4, 2017

CHÙM THƠ LỤC BÁT AN NHIÊN 2


 Phật
Phật đâu bằng Phật trong lòng
Chúng sinh cứ mãi cầu mong bên ngoài
Phật đâu đo đắn lòng người
Phật đâu yêu, ghét để rồi van xin
Hãy sống bằng cả trái tim
Chân thành trong sáng là mình Phật đây

Thương nhau
     Gieo chi thêm oán, thêm sầu
Ghét ghen, thù hận nhuốm màu đục trong
     Sống sao giữ trọn tấm lòng
Đền ơn bốn bể dày công sinh thành
     Gieo chi ham muốn lợi danh
Tranh giành, chiếm đoạt mong manh kiếp người
     Thương nhau mang đến tiếng cười
Giữ trọn Nhân Nghĩa, đất trời hân hoan

Tự nhiên
                                      Tự  nhiên đến, tự nhiên đi
                               Tự nhiên thấy đẹp chẳng vì dối gian
                                     Tự nhiên thấy cả trăm ngàn
                                Đôi mắt bừng tỉnh thế gian vui đùa

                   Hẹn
     Người đi tìm một bóng hình
Con ta ở lại lung linh mỉm cười
     Ước hẹn sông núi đất trời
Sao người không nhớ để rồi lãng quên


                  Có nhau
Có nhau giữa những buồn vui
Ngậm ngùi, cay đắng, ngọt bùi có nhau
    Có nhau tình nghĩa trước sau
Gian khổ hoạn nạn, áo màu chẳng phai
    Có nhau giữa những giông dài
Có nhau chia sẻ bi ai cuộc đời
    Có nhau nước mắt, nụ cười
Hạnh phúc, đau khổ cuộc đời có nhau

Tặng nhau
      Tặng nhau một chút hồn nhiên
Tặng nhau một chút bình yên chân thành
      Để cho trời đất trong xanh
Để cho ngày tháng an lành mãi trôi

Cõi bình an
     Bình an sẵn có lòng ta
Vì sao cứ mãi bôn ba kiếm tìm
     Lắng nghe thực tại hiền tiền
Mỗi giây mỗi phút tinh nguyên đất trời
                                               
          Lắng nghe
Lắng nghe trọn vẹn hồn nhiên
Trăm nghìn cảm xúc nỗi niềm riêng tư
Lắng nghe trời đất bốn mùa
Cỏ cây, sông núi, mây mù trăng sao
Lắng nghe thế sự lao xao
Âm thanh nhộn nhịp biết bao nỗi niềm
Lắng nghe nhịp sống tự nhiên
Đất trời tạo hóa nối liền thương yêu

Bốn mùa
       Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông
Trời đất luân chuyển mênh mông kiếp người
       Bốn mùa chẳng nói một lời
Vạn vật tự hóa về nơi cội nguồn
        Bốn mùa trải rộng tình thương
Theo dòng nước chảy về nguồn cùng nhau
        Bốn mùa trời đất nhiệm mầu
Chỉ bày sự thật trước sau mãi còn

            Khúc vô thanh
     Trời đất có nói gì đâu
Đó là ngôn ngữ nhiệm mầu vô thanh
       Lá rơi, sương đọng trên cành
Nghìn năm sau nữa âm thanh vẫn còn.

PHAN VĂN QUÂN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét