PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

QUÊN


Tại sao trăn trở đêm dài?
Tại sao ấm ức khóc hoài không nguôi?
Tại sao cuộc sống chẳng vui?
Tại sao day dứt ngậm ngùi không yên?

Thôi đừng chấp nữa thêm phiền
Xưa nay tan hợp là duyên thôi mà.
Thôi đừng kỳ vọng người ta
Cuộc đời đâu phải như là bức tranh?

Bầu trời có lúc trong xanh
Có khi xám xịt, đầu gành bão giông.
Thôi thì hết đợi hết trông
Khi mà ảo vọng đã không tựu thành.

Ham chi chung đỉnh công danh?
Ba chìm bảy nổi tranh giành nhọc thân.
Ham chi một chút lợi gần?
Quên câu đạo nghĩa, tình thân không còn.
Quên đi lời hứa sắt son
Cuốn theo chiều gió, người còn nhớ đâu?

Nhớ chi khắc khoải âu sầu?
Đã ngoài tay với, chấp lâu hại mình.
Quên đi lời nói chê khinh
Chuyện ta – ta biết, phận mình – mình lo.
Nhân phẩm nào phải ban cho?
Niềm vui tự có, đâu chờ ai mang?

Cuộc đời dâu bể trái ngang
Làm người phải chịu, trách than được gì?
Nhớ nhiều ấm ức sân si
Hại thân, hại não, ích gì cho ai?

Lời nói như gió ngang tai
Hình dung như thể bóng mây ngang trời.
Đắng cay cũng cảm ơn đời
Vui buồn là chuyện kiếp người trăm năm.
Miễn là không thẹn tự thân
Miễn là không mất niềm tin nơi mình.
Miễn là sau trước trọn tình
Nam Kha giấc mộng, hư vinh bọt bèo.

Đừng buồn vì phận mình nghèo
Không dùng thủ đoạn, chạy theo đồng tiền.
Đừng buồn kém phước vô duyên
Gieo mầm chờ quả, trổ liền được sao?

Quên đi thế sự xôn xao
Nếu dễ lay động, làm sao yên mình?
Quên danh, quên lợi, quên tình
Quên trách, quên giận, quên khinh, quên người…
Đa mang tâm sự kém tươi
Nhẹ nhàng, Ta nở nụ cười thênh thang….

Rằm tháng Hai, Đinh Dậu (12/03/2017)
_Thích Đồng Trí_

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét