PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Bảy, 18 tháng 3, 2017

SIÊU THỰC


Dù có thế nào tôi cũng vui
Nhân sinh vốn dĩ nợ chôn vùi
Nào tiền nào bạc nào cơm áo
Chẳng phút ngưng đời thở nhịp nguôi

Đã vướng mấy mùa giữa vô biên
Nên nghe đau đáu cõi ưu phiền
Từng đợt xô về trong thế giới
Đảo điên điên đảo mãi luân phiên

Ai đi cho hết chiều mộng mị
Ai về cho nghị lực bình minh
Thoáng đó rồi không trong chóc lát
Hỏi người còn “đá nát vàng phai”?

Tôi đợi trăm năm giữa đất trời
Để nhìn cục diện của đầy vơi
Bao la vô tận hoàn loang đổ
Chút ngỡ đọa đày lắm cuộc chơi

Ai bảo từ nay vốn từ nay
Thuở xưa réo gọi khúc hao gầy
Niệm khúc xa vắng toàn xa vắng
Một chút ngu ngơ cỡi rồng mây

Hoa tàn từ độ mới sơ sinh
Đã nghe trong gió chốn hữu tình
Vui buồn xáo trộn từng phiến mộng
Hòa hợp, không hòa giữa vô thinh.
                              Vạn Hạnh ngày 14/3/2017
MINH CHÁNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét