PHƯỚC HUỆ SONG TU

 


Thứ Năm, 30 tháng 3, 2017

VÔ THƯỜNG CÁT BỤI


Ai chẳng muốn níu thời gian chậm lại
Để hoài mong sống mãi tuổi đôi mươi
Luôn ước ao vui vẻ nở nụ cười
Ôi thật đẹp ! Một kiếp người miên viễn

Nhưng nào được bởi đời đầy vạn biến
Tháng ngày trôi dịch chuyển kiếp sinh tồn
Khiến bao người chạm mặt cuối hoàng hôn
Mới sực tỉnh, ôi đâu còn kịp nữa

Ai biết lúc vô thường khơi ánh lửa
Là tàn canh, phải khép cửa hạ màn
Bao oai hùng chợt tắt giữa u quan
Bằng nhau cả, nơi muôn ngàn lịm đắng

Người thương ơi có còn nhớ ta chăng
Khi hai nửa vầng trăng kia chia cách
Bao yêu thương ngỡ hòa chung huyết mạch
Không đễ gì ai tách được đôi ta

Nhưng ngờ đâu chỉ trong một sát na
Đẩy hai mảnh đời chia xa vĩnh viễn
Ôi thật khiếp ! Cái dòng đời vạn biến
Vui hóa buồn, sum họp bỗng chia ly

Ai nghẹn ngào khóc ngất tiễn người đi
Về mộ địa lạnh lẽo buồn thi thiết
Ai phút cuối chưa kịp lời chia biệt
Đã vội vàng về thế giới xa xăm

Ôi cuộc đời gói trọn được bao năm ?
Rồi chợt tắt về nằm cùng cát bụi
Thức bơ vơ lẻ loi trong buồn tủi
Nghiệp dẫn đường rong ruổi nẻo trầm luân...
-----
Đỗ Đình Thắng
Viết dịp viếng nghĩa trang
Q. Nam 2015

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét